Giỏ hàng rỗng
Trong vai một người
viết tiểu thuyết, Nguyễn Danh Lam hẳn là mẫu nhà văn không thích, thậm
chí rất dị ứng, việc cưng nựng chiều chuộng các nhân vật của mình. Từ
những “Bến vô thường”, “Giữa vòng vây trần gian”, đến “Giữa dòng chảy
lạc”, đã là thế. Và rồi đến cuốn tiểu thuyết mới nhất này, vẫn là thế.
Nguyễn Danh Lam không
thèm hạ cố ban cho nhân vật một danh tính rõ ràng. Cũng rất hiếm khi
nhà văn gắn cho họ những nét phẩm chất tính cách hoặc những năng lực cá
nhân trên mức trung bình. Đã vậy, anh lại hay đẩy các nhân vật vào những
cảnh huống trớ trêu, những trạng thái sinh tồn nếu không bi đát thì
cũng dở khóc dở cười. Điều, vừa quan trọng lại vừa oái oăm, là ở chỗ:
trong những cảnh huống những trạng thái ấy, các nhân vật của Nguyễn Danh
Lam luôn có một sự tự nhận thức, thường trực và đầy ám ảnh, về cái bất
túc và bất lực của mình…
Ở cuốn tiểu thuyết
mới nhất này, Nguyễn Danh Lam cho nhân vật chính “lên đường”, làm một
chuyến du lịch bụi cùng với cô con gái cả ngày chỉ biết dán mắt vào chơi
game trên điện thoại di động và luôn miệng kêu than. Sau lưng họ, là
một gia đình rạn nứt. Trước mặt họ, là những khúc rẽ bất ngờ, những đứt
gãy nhân sinh còn tồi tệ hơn gấp bội.
Nguyễn Danh Lam đã kể những chuyện ấy, một cách bình thản và đầy tiết chế.
- Nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam
Mời bạn đón đọc.
Hãy Đăng ký